Trang

Thứ Ba, 5 tháng 7, 2011

Mẹ và đôi gánh - Thầm Lặng

Có lẽ, các bạn nhìn là thấy ngay hình ảnh mà chúng tôi muốn gửi gắm thông qua tác phẩm này, hình ảnh đôi quang gánh. Tại sao tôi chọn hình tượng đôi quang gánh để thể hiện vào tác phẩm của mình? Mà không phải là hình ảnh khác?


Nếu ai đó tổ chức cuộc bầu chọn hình ảnh nào đại diện cho phụ nữ việt nam trong công việc, tôi xin chọn đôi quang gánh. Đã từ bao đời nay, hình ảnh đôi quang gánh luôn gắn với người phụ nữ việc nam, đặc biệt là những người mẹ, người chị ở những vùng quê nghèo khó. HÌnh ảnh đôi quang gánh cùng mẹ đã đi vào thi ca như vốn dĩ rất tự nhiên.

Con chưa bao giờ thức trọn một đêm thâu
Những sáng mùa đông con chưa một lần dậy sớm
Để nhìn thấy ngoài trời từng cơn gió lớn
Quẩy quang gánh hàng nặng lầm lũi mẹ đi.

hay

Đời mẹ nghèo còng lưng gánh nặng
Mong đàn con vai thẳng mà đi

Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê thuần nông, một vùng quê yên ả, hiền hòa. Tuổi thơ tôi gắn liền với những điều dân dã, mộc mạc nơi làng quê yêu dấu. Và hình ảnh đôi quang gánh oằn trên vai gầy của mẹ, với chiếc nón lá, đôi dép mòn lặn lội đi sớm về khuya là hình ảnh quen thuộc nhất, thân thương nhất đã in sâu trong tâm trí tôi mỗi khi những kỷ niệm tuổi thơ chợt ùa về trong dòng đời tấp nập. Hình ảnh luôn khiến cho khóe mắt tôi cay cay khi nhớ về.

Đôi quang gánh để gánh mạ non ra ruộng cấy, đôi quang gánh để gánh lúa về nhà, đôi quang gánh để gánh nải chuối, buồng cau, bó rau ra chợ phiên đổi lấy những con tôm, con tép, những cái bánh hay óng mía làm quà cho lũ con thơ. Đôi quang gánh, gánh những gánh hàng rong của một bà mẹ không có người trông con, một đầu đứa bé, một đầu hàng, gánh nặng oằn vai đôi vai gầy của người mẹ trẻ đã già nua theo năm tháng bởi sự khắc nghiệt của dòng đời. Đôi quang gánh, gánh tình thương yêu, gánh cả cuộc đời của mẹ dành cho những đứa con thơ chập chững vào đời.

Dấu đời in mãi một đường cong
áo aó cơm cơm quả nhọc lòng
vẽ chữ đơì thường trên cát nóng
ngoằn nghèo vệt tối sáng mông lung
vô tình gió vẫn đùa cùng cát
nặng trĩu vai gầy gánh tha nhân

Rồi khi đất nước có chiến tranh, đôi quang gánh bạc màu thời gian cùng mẹ,cùng chị ra chiến trường tiếp lương thực cho các anh bộ đội, cùng góp phần giữ gìn tổ quốc. Đôi quang gánh của mẹ đã chiến thắng cả B52 của mỹ.

Thời nay, hình ảnh đôi quang gánh ít dần đi, nhưng chắc chắn ở đâu đó, ngay trong thành phố tấp nập này, một lúc nào đó bạn sẽ bắt gặp hình ảnh đôi quang gánh cùng người phụ nữ, gánh những gánh hàng rong, lặng thầm công việc của mình nuôi con thơ lớn khôn. Đôi gánh cùng mẹ đi qua bao mùa nắng mưa, đi qua bao bao nỗi vất vả cực nhọc của mẹ. Đôi gánh khiến vai mẹ chai sần vì quá nhiều nỗi cực nhọc đè lên đôi vai gầy guộc, gân guốc của mẹ.

Tôi chọn chủ đề "Thầm lặng".

Sau đây xin gửi tặng các bạn bài thơ, "Mẹ và đôi gánh":

MẸ VÀ ĐÔI GÁNH
- Tác giả: Chiếu Tuệ -

Sớm mai Mẹ đi gánh nước,
Mẹ gánh hai thùng sương đầy
Mặt trời hãy còn yên giấc
Bờ lau sậy còn ngủ say.

Buổi trưa Mẹ đi gánh nước
Mẹ gánh đôi thùng nắng vàng
Nghiêng nghiêng con nhìn trong ấy
Thấy cả mây trời mênh mang.

Buổi chiều Mẹ đi gánh nước
Mẹ gánh hai thùng mưa đầy
Mưa lên nhạc mềm nón lá
Mẹ về ướt áo không hay!

Rồi đêm, lại đi gánh nước
Mẹ gánh hai thùng sao trời
Có khi con nhìn rất lạ
Trong thùng có cả trăng trôi!

Ngày ngày Mẹ đi gánh nước
Gánh theo sương nắng bao mùa
Gánh cả đời con nằng nặng
Tình thương Mẹ nói sao vừa?
...
Một chiều mẹ lìa đôi gánh
Bốn mùa thương nhớ gọi tên
Con nhìn hai thùng nước nhỏ
Chờ trông bóng mẹ hiện lên

Chiều ơi! Mái nhà quạnh quẽ
Con nghe... kĩu kịt trong hồn
Tay ôm cây đòn gánh mẹ
Âm thầm... buồn bã môi hôn
Chungtv

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét