Trang

Thứ Hai, 12 tháng 3, 2012

LINH MỤC GIỮA ĐỜI

Ảnh minh họa

Kìa ai thanh thoát áo chùng đen

Thầm lặng dâng đời tựa đóa sen

Sóng đẩy ba chìm không ngại bước

Thuyền xô bảy nổi vẫn ca khen

Đèn chầu soi tỏ đời thanh tịnh

Muối đất ướp tan kiếp mọn hèn

Theo Mẹ từng ngày trên nẻo thánh

Đường đời thơm ngát hương hoa chen.


Tác giả: Đình Chẩn

Thứ Năm, 28 tháng 7, 2011

8 điều cần làm khi trượt đại học - Nhân tài Việt Nam

1. Hãy cho phép mình buồn một chút

Một cánh cửa khép lại tức là một cánh cửa khác mở ra. Chỉ có những người không vượt qua thất bại chứ không có ai không hề thất bại. Ở đâu cũng có những người bạn tốt đang chờ đón bạn.
Bạn có buồn một chút thì đó cũng là lẽ tự nhiên, không ai có thể cấm bạn buồn cả. Đặc biệt nếu kết quả không phản ánh đúng nỗ lực của bạn. Nếu cảm thấy cần thiết, bạn có thể khóc vì khóc giúp bạn cảm thấy nhẹ nhàng hơn.
2. Giải tỏa, hãy là chính mình
Bạn hãy đối mặt với sự thật mà đừng lảng tránh. Có sao đâu, bạn vẫn là bạn đúng như một ngày trước với đầy đủ tính cách tốt đẹp. Bạn không hề thay đổi dù kết quả các kỳ thi có thế nào. Bạn cũng đã có những lúc buồn phải không? Lúc đó bạn sẽ làm gì? Hơn ai hết bạn biết điều gì có thể làm mình vui lên.
Bạn có thể bị bố mẹ mắng một chút hoặc bạn bè nhìn một cách ái ngại. Không sao, đó cũng là điều bình thường.

Thứ Ba, 5 tháng 7, 2011

Mẹ và đôi gánh - Thầm Lặng

Có lẽ, các bạn nhìn là thấy ngay hình ảnh mà chúng tôi muốn gửi gắm thông qua tác phẩm này, hình ảnh đôi quang gánh. Tại sao tôi chọn hình tượng đôi quang gánh để thể hiện vào tác phẩm của mình? Mà không phải là hình ảnh khác?


Nếu ai đó tổ chức cuộc bầu chọn hình ảnh nào đại diện cho phụ nữ việt nam trong công việc, tôi xin chọn đôi quang gánh. Đã từ bao đời nay, hình ảnh đôi quang gánh luôn gắn với người phụ nữ việc nam, đặc biệt là những người mẹ, người chị ở những vùng quê nghèo khó. HÌnh ảnh đôi quang gánh cùng mẹ đã đi vào thi ca như vốn dĩ rất tự nhiên.

Con chưa bao giờ thức trọn một đêm thâu
Những sáng mùa đông con chưa một lần dậy sớm
Để nhìn thấy ngoài trời từng cơn gió lớn
Quẩy quang gánh hàng nặng lầm lũi mẹ đi.

hay

Đời mẹ nghèo còng lưng gánh nặng
Mong đàn con vai thẳng mà đi

Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê thuần nông, một vùng quê yên ả, hiền hòa. Tuổi thơ tôi gắn liền với những điều dân dã, mộc mạc nơi làng quê yêu dấu. Và hình ảnh đôi quang gánh oằn trên vai gầy của mẹ, với chiếc nón lá, đôi dép mòn lặn lội đi sớm về khuya là hình ảnh quen thuộc nhất, thân thương nhất đã in sâu trong tâm trí tôi mỗi khi những kỷ niệm tuổi thơ chợt ùa về trong dòng đời tấp nập. Hình ảnh luôn khiến cho khóe mắt tôi cay cay khi nhớ về.

Thứ Năm, 16 tháng 6, 2011

Tình yêu



Hoa đẹp hoa tươi rồi cũng tàn
Cuộc đời mơ mộng cũng tiêu tan
Chỉ có tình yêu: quý giá nhất
Còn mãi trong tôi: chẳng phai tàn.

Thứ Hai, 6 tháng 4, 2009

Tôi là Phạm Văn Bào